CÂU CHUYỆN LÀM NGHỀ: XÚC ĐỘNG VỚI TÂM SỰ CỦA BỆNH NHÂN TỔ ĐỊA

Một bác sĩ giỏi không chỉ chữa lành bệnh tật đôi khi còn phải làm cả sứ mệnh chữa lành tâm hồn, xua tan nỗi tự ti cho bệnh nhân. Với tâm niệm đó Bác sĩ Nguyễn Thị Tuyết Lan – Trưởng khoa Da liễu của Trung tâm Nghiên cứu và Ứng dụng Thuốc dân tộc với hơn 30 năm trong nghề vẫn luôn luôn đồng hành cùng bệnh nhân cả trong điều trị lẫn trong cuộc sống của họ. Dưới đây là câu chuyện của một bệnh nhân mà bác sĩ Tuyết Lan muốn chia sẻ với Chuyên khoa da liễu hôm nay!

Bác sĩ Nguyễn Thị Tuyết Lan – Chuyên gia đầu ngành Y học cổ truyền

Tôi vẫn còn nhớ buổi sáng hôm đó, bệnh nhân đầu tiên của tôi là một cô gái chừng hơn 20 tuổi, nhìn gương mặt vẫn còn rất trẻ xinh xắn. Cô bé lễ phép: “Cháu chào bác sĩ ạ” rồi rúm ró kéo ghế ngồi xuống sau khi tôi mỉm cười và nói: “ Cháu ngồi xuống đây.”

“Hôm nay cháu tới đây khám bệnh gì? Có nghĩ mình bị bệnh gì không? Nhìn cháu trẻ quá, năm nay bao nhiêu tuổi rồi cô bé?”

“Dạ cháu năm nay hai mươi hai ạ, cháu vừa ra trường ạ, cháu nghi mình bị tổ đỉa, cháu cũng đi khám ở một số phòng khám tư nhân rồi nhưng điều trị không hiệu quả. Cháu tìm được thông tin của bên Trung tâm mình nên tới thử ạ!”

Cô bé nói giọng thỏ thẻ, rất nhút nhát. Tôi động viên: “Không vấn đề gì đâu, khám nhanh lắm, 1 tý là xong rồi. Không phải lo lắng nha! Ra trường rồi đã đi làm ở đâu chưa cháu?”

“Dạ cháu vừa mới nghỉ việc ạ!”

“Sao lại nghỉ việc thế, không phù hợp hay muốn tìm một công việc khác phù hợp hơn?”

“Dạ vì…vì… bệnh của cháu dạo này đột nhiên trở nặng hơn nên cháu đã xin nghỉ ạ!”

“Vì tổ đỉa sao, đâu đưa đây cô xem!”

Cô bé từ từ đưa đôi tay toàn những nốt rộp nước của mình lên. Quả thực rất đáng sợ, hẳn cô bé này phải chịu đựng sự ngứa ngáy và mất tự tin ghê gớm lắm. Tôi thấy mắt em ngân ngấn nước khi đưa tay ra cho tôi xem, chưa kể ở chân em cũng bị. Hình như không ngăn được sự tủi thân của mình thì phải, tôi thấy em thu một tay lại gạt vội giọt nước mắt. Tôi hỏi em: “Hãy kể cho cô nghe, được không, chúng ta sẽ chữa được tổ đỉa, nên cháu đừng lo!”.

Được tôi trấn an, cô bé bắt đầu mở lòng hơn với tôi. Tôi vẫn còn nhớ những lời nói đầy tủi hờn ấy: “Cháu mất đi công việc, mất đi tình yêu chỉ vì bệnh của mình. Cháu chỉ mới ra trường thôi, thực sự cảm thấy rất chông chênh ở Hà Nội này. Vậy mà, chỉ vì tổ đỉa đột nhiên tái phát và trở nên trầm trọng, cháu không còn đủ tự tin khi đi bên cạnh người yêu mình nữa. Anh ấy cũng không hỏi lý do, chỉ thấy cháu im lặng như vậy rồi cũng im re luôn. Một người sống vì tình cảm như cháu lại để tình cảm của mình ảnh hưởng tới công việc, thời gian anh ấy rời bỏ cháu, cháu thực sự rất suy sụp. Cháu không hoàn thành tốt công việc nên đã quyết định xin nghỉ việc…”

Tình trạng bệnh của cô gái trẻ khi đến Trung tâm Thuốc dân tộc thăm khám

Cô bé vừa kể cho tôi nghe, vừa khóc rưng rức không ngừng. Trong những ngày qua, có lẽ cô gái nhỏ bé này đã phải gánh gồng rất nhiều thứ: bệnh tật, người yêu thương bỏ rơi, mất việc. Tôi không thể hiểu, cô bé ấy đã vượt qua những tháng ngày vừa rồi như thế nào. Tôi nắm lấy tay em, vỗ nhè nhẹ vào vai.

“Thôi nào thôi nào, cô sẽ giúp cháu chữa khỏi bệnh, nên đừng khóc nữa nhé!”

Cô bé bình tâm lại, gật nhẹ đầu rồi gạt nước mắt ngước lên nhìn tôi.

“Một người đàn ông như vậy thật sự không đáng để chúng ta phải đánh mất đi tương lai của mình đúng không? Nếu người ta thực sự yêu cháu, sẽ không để cháu một mình như vậy, coi như mình biết sớm, để sau này gặp được một người khác, tốt hơn!”.Tôi nhìn em mỉm cười.

Sau đó tôi tiến hành khám cho em, tình trạng bệnh tổ đỉa của em khá nặng, kê cho em bài thuốc gia giảm liều lượng phù hợp. Kết hợp thêm với dạng thuốc ngâm rửa, bôi bên ngoài. Tôi dặn dò em rất kỹ về dùng thuốc như thế nào, cũng dặn em rất kỹ về chế độ ăn uống, nghỉ ngơi ra sao. Mắt cô bé sáng lên long lanh khi nghe tôi nói: “Chỉ cần kiên trì, cháu nhất định sẽ khỏi bệnh. Một cô gái xinh đẹp thế này, sẽ khiến nhiều chàng trai phải lòng lắm đây, hãy tìm một người khác thật tốt nhé!”

Cô bé chia tay tôi xuống lấy thuốc. Vì những bận rộn của công việc, tôi quên bẵng đi câu chuyện này cho tới khi trong email của tôi nhận được một bức thư từ em. Tôi nhớ ra ngay cô bé ấy, bức thư được gửi sau hơn 2 tháng điều trị, trong thư có đoạn thế này: “Cháu đã xin được một công việc mới rồi ạ! Nhờ chăm chỉ và uống thuốc, ngâm rửa, bôi đúng như bác sĩ chỉ dẫn, cháu đã hết những mảng rộp nước ở tay và chân, các vết thương ngoài da đang phục hồi dần, trong người cảm thấy khỏe khoắn. Cháu không biết nên nói cảm ơn bác sĩ thế nào mới đủ. Tối hôm gặp bác sĩ về, cháu đã thu dọn lại tất cả những ký ức đau buồn của mình để quyết định mình phải sống một cuộc đời mới sau những ngày đau khổ vừa qua. Cảm ơn bác sĩ vì đã cho cháu thêm niềm tin vào cuộc sống và nhận ra được những điều mới.

Cháu sẽ đến tái khám đúng như lịch hẹn để gặp bác sĩ! Bây giờ cuộc sống của cháu dễ chịu và vui vẻ hơn rất nhiều. Cháu đang tập trung vào phát triển công việc và thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn khi mới xin được công việc mới này, rất phù hợp. Cháu chúc bác sĩ một ngày làm việc thật hiệu quả và sẽ cảm thấy vui hơn khi đọc được lá thư này ạ!”

Bác sĩ Lan trong buổi thăm khám với với bệnh nhân trẻ tuổi

Tôi thực sự rất xúc động. Nó giúp cho tôi tin tưởng hơn vào những việc mình đang làm, sứ mệnh thiêng liêng “chữa bệnh cứu người” của mình. Ngày hôm nay, khi có một chút thời gian rảnh rất muốn có thể ghi lại câu chuyện của mình để những bệnh nhân bị tổ đỉa tin rằng mình có thể khỏi được bệnh chỉ cần tìm đúng địa chỉ uy tín, tin cậy. Và điều quan trọng hơn đó là ngay cả khi bạn chẳng có gì để cho người khác thì lời động viên của bạn chính là quà tặng quý giá nhất!

Trích từ bài viết của bác sĩ Nguyễn Thị Tuyết Lan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *